"Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi."
Đức Phật nói với các đệ tử, những người đang trông chờ được ngài chỉ cho con đường tỉnh thức của họ, rằng: "Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi."
Bạn đã bao giờ quên mất đi sự “giàu có” của giây phút hiện tại?
Có lẽ chúng ta chưa bao giờ thực sự hiện diện tại nơi mình đang ở, chưa bao giờ thực sự chạm tới tiềm năng trọn vẹn của mình.
Chúng ta tự nhốt mình trong câu chuyện tưởng tượng của riêng mình, ở trong đó chúng ta tưởng rằng mình biết mình là ai, mình đang ở đâu, đang đi đâu, điều gì đang xảy ra.
Mọi thứ bị che mờ bởi những suy nghĩ, ảo tưởng và mong muốn mà phần lớn liên quan đến quá khứ và tương lai - những gì ta muốn và thích, những gì ta sợ và ghét, chúng liên tục xuất hiện và che mờ hướng đi cũng như mặt đất dưới chân ta.
Theo đạo Phật, việc không ý thức được mình đang mắc kẹt ở trong một thực tại do chính mình tưởng tượng của riêng mình như vậy được gọi là sự "vô minh" hoặc "vô niệm".
Và việc ý thức được trạng thái không biết này được gọi là "chánh niệm".
Việc thức dậy thoát khỏi những cơn mơ này chính là tỉnh thức - tức là việc rèn luyện ý thức về giây phút hiện tại một cách có hệ thống.
Sự tỉnh thức này sẽ mang đến "trí tuệ", giúp chúng ta có cái nhìn sâu sắc hơn về nhân quả và mối liên hệ lẫn nhau giữa vạn vật để không còn bị mắc kẹt trong thực tại do chính mình tưởng tượng ra.
Để tìm thấy đường đi, chúng ta cần chú ý nhiều hơn tới khoảnh khắc hiện tại. Đó là thời khắc duy nhất mà ta có để sống, trưởng thành, cảm nhận và thay đổi.
Không ai có thể thức tỉnh thay bạn, mặc dù đôi khi gia đình và bạn bè rất tha thiết muốn giúp bạn tỉnh ra, nhìn rõ hơn, thoát khỏi mê mờ.
Nhưng rốt cuộc thì tỉnh thức là thứ mà chỉ bạn mới có thể làm cho chính mình.
Suy cho cùng, dù bạn đi đâu, bạn vẫn là bạn. Cuộc đời của bạn đang mở ra trong từng phút giây.
Như câu chuyện của Đức Phật, cả đời Ngài tận tâm cống hiến cho việc giảng dạy về chánh niệm, cuối cùng Đức Phật đã nói với các đệ tử, những người đang trông chờ được ngài chỉ cho con đường của họ, rằng:
"Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi."